Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Dù hết yêu, xin hãy tôn trọng nhau

Tình yêu có thể không được chọn vẹn với bạn, dù bất kỳ phái nào hãy thật bình tĩnh giải quyết giúp bản thân mình vượt qua những khó khăn, hơn là việc rằn vặt nhau gây ra nhiều tổn thương cho nhau, mà hay cư xử một cách tế nhị. Vì cuộc sống nay đâu nhất thiết phải vậy, còn nhiều điều màu nhiệm đang chờ bạn khám phá nó.
Gặp nhau giữa bảy tỷ người, đến bên nhau, yêu nhau, đi cùng nhau cả một đoạn đường, dù ngắn hay dài đó vẫn là kỳ tích. Em không thấy sao? Mối quan hệ nào cũng cần có một chữ “duyên”, nhưng không phải mối quan hệ nào cũng có chữ “nợ”, bởi vậy có những mối tình, cứ tưởng sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau, sau một câu “chúng ta không hợp” bỗng tan biến như bọt biển. Chỉ để người ở lại đau đớn, quằn quoại cào xé những vết thương, niềm tin về tình yêu cũng vỡ vụn theo từng lời nói.

Tình yêu đầu khó phai

Vì sao tình yêu đầu luôn để lại những kỹ niệm khó phai? Bởi vì tình yêu đầu luôn để lại nhiều kỹ niệm xâu sắc thuần khiết, thậm chí những ký ức ấy còn theo ta đến hết cuộc đời, nó chứa đựng nhiều sự màu nhiệm. Đã có rất nhiều lý do giải thích điều đó, chúng ta cùng nhau tìm lời giải nhé.
1. Những xúc cảm mãnh liệt đầu tiên
Khi yêu lần đầu, bạn sẽ cảm nhận được sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và sự đồng điệu đơn thuần về sở thích. Đồng thời, bạn sẽ hiểu thích đến cuồng dại một thứ gì đó không thể sánh bằng việc yêu từ trái tim.
Những cảm nhận đầu đời này rất khó để xóa bỏ. Cho dù bạn chín chắn hơn, trưởng thành hơn để chiêm nghiệm cuộc sống, nhưng rất khó để tìm lại cảm xúc ấy.

Em yêu anh, nhưng em là của tự do mất rồi!

Em thuộc về tự do, thuộc về tình yêu khám phá những miền đất hứa. Em cũng vẫn thuộc về anh – một tình yêu tròn vẹn.
Chấp nhận yêu một cô nàng thuộc về tự do nghĩa là anh phải chấp nhận đánh đổi rất nhiều thứ…
Chẳng hạn như việc cuối tuần, em không hẹn hò cùng anh, không dạo phố hay gục đầu trên vai anh ngủ vội, cũng không nhâm nhi một vài bộ phim hay trong rạp, không cùng nhau đi ăn. Em lúc ấy, thuộc về một miền đất mới, một miền đất hứa xa xôi.
Chẳng hạn như những ngày lễ hội, anh sẽ đôi chút đơn côi nếu em chưa có chuyến đi về kịp. Em còn đang trên những chuyến tàu xình xịch trải dài miền Nam – Bắc. Anh ở nhà mòn mỏi đợi chờ, mòn mỏi ngóng trông.
Hay như những lần anh ốm, em ghé thăm cũng quá đỗi vội vàng. Em không thể chăm sóc cho anh nhiều hơn, không thể ngồi lại bên anh lâu hơn, em lại khuất đi nhanh, chỉ còn ánh mắt và con tim ở lại.
Anh có thể chấp nhận được không? Một đứa con gái như em – Một đứa con gái của tự do nhiều hơn là của anh?

18 điều đặc biệt mà chỉ bạn thân mới có

Bạn thân là cái tên giản dị cũng đã nói nên một phần nào ý nghĩa của nó, khi mà bạn bè gặp nhau có thề thoải mái nói đùa thậm chí gọi nhau con này…con kia… vui vẻ lúc bình thường, nhưng cũng là người giúp đỡ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống, vui cùng vui, buồn thì cùng nhau chia sẽ.
Bạn luôn coi người đó là bạn thân, và bạn thật hạnh phúc khi nghĩ rằng người đó cũng vậy. Và rồi khi bị tổn thương, bạn nghĩ rằng tất cả suy nghĩ, tình cảm bấy lâu đều từ một phía là bạn thôi. Bạn đau lòng, trái tim như vỡ vụn với suy nghĩ ấy. Nhưng có bao giờ bạn dừng lại và suy nghĩ có phải mình chỉ đứng trên lập trường bản thân để suy xét vấn đề?

Học cách quên anh

Em yêu Anh…Em nhớ Anh… dù em có nhỏ bé như thế nào thì em tin tình yêu của em sẽ làm lay động con tim anh. Nhưng những gì em suy nghĩ thật sự không phải vậy em như rơi vào tuyệt vọng và giờ đây làm sao để anh có thể nói tiếng “thương em” anh à.
Em là đứa vô cùng mâu thuẫn, ngập dần trong những định kiến của bản thân. Em nhận biết rõ một điều, rằng hiện tại, em yêu anh. Nhưng rồi sao? Chữ “yêu” không đủ mạnh để đánh bật những lằn ranh suy nghĩ. Anh có biết rằng con gái vốn nghĩ nhiều lắm không?
Em có thể thấy nhói trong lồng ngực, thứ âm thanh rên rỉ khao khát yêu thương ấy vọng ra kề bên tai em ngày một gần. Rằng em nhớ anh, mong anh biết bao nhiêu! Để rồi em khóc lóc vụng trộm, như một đứa con nít làm trò sai chỉ sợ bị người lớn bắt quả tang và quở mắng. Em chạy trốn hết thực tại đến giấc mơ, ám ảnh đến muôn ngàn vạn lần, vẫn không thể nào thôi ám ảnh.
Em nhớ anh nhiều đến thế, mà vẫn chưa chạm được vào chữ “thương” anh à…
Người ta nói, yêu một người thôi chưa đủ, phải cả thương nữa mới tròn vẹn đúng không?

Nỗi nhớ ngày xưa

Em thấy mình thật khờ dại khi com tim em cảm nhận được chẳng bao giờ anh dành tình cảm cho em và nhớ về em. Em đã quyết định đi thật xa để xua tan đi hình bóng anh… Nhưng thật không dễ đã bao nhiêu năm em rời xa anh nhưng hình bóng anh vẫn đọng lại trong tâm trí em.
Những ngày Sài Gòn se lạnh sẽ dần qua, nắng ấm rồi sẽ lại chói chang bên khoảng trời xanh mát của em. Và khi đó, nỗi nhớ anh dịu đi và tan biến như cơn gió không tên.
Em lặng lẽ rời Hà Nội khi mặt trời còn chưa chiếu những tia nắng đầu tiên, khi sương đêm làm phủ mờ cửa kính ô tô, khi phố phường còn chìm trong giấc ngủ say nồng. Chuyến bay sớm nhất sẽ đưa em rời xa cái lạnh giá của mùa đông Hà Nội để đến với mảnh đất Sài Gòn quanh năm mặt trời ngự trị.
Em bỏ lại sau lưng khoảng trời Hà Nội u ám với những cơn mưa kéo dài lê thê đến gợn lòng. Sau ngần ấy chuyện xảy ra, em yếu đuối chọn cách đi thật xa, chạy trốn khỏi anh cùng nỗi nhớ ngày đêm cứ ác độc bủa vây lấy em.
Sài Gòn đón em vào lòng, ôm ấp và vuốt ve em bằng ánh nắng tinh khiết, bằng mặt trời trời chói chang, bằng cả những nụ cười hào hiệp của người dân nơi đây. Người Sài Gòn dễ thương và dễ mến. Em nhanh chóng kết thân với những người bạn mới, hẹn hò với những chàng trai tiềm năng. Em trở thành cô gái độc thân và quyến rũ. Và dường như, cái nóng của sứ xở này đã thiêu đốt hoặc chí ít cũng làm bốc hơi nỗi nhớ Hà Nội, nỗi nhớ về anh. Ở mảnh đất này, em như được hồi sinh, không còn là con bé ngụp lặn trong nước mắt khi tình tan vỡ của ngày xưa. Em đã có thể cười, nụ cười vô tư lự.
Thế nhưng, những lúc con người ta tưởng mình mạnh mẽ nhất lại là khoảng khắc yếu đuối nhất.
Mấy ngày gần đây, trời Sài Gòn bỗng nhiên se lạnh. Em lục tìm trong tủ mấy chiếc áo len mỏng. Hít hà hương thơm trên áo còn sót lại sau một khoảng thời gian không động đến, em dường như ngửi thấy mùi hương thân quen của Hà Nội, mùi ban tím bên lăng Bác, mùi hoa sữa nồng nàn đến nhức mũi, mùi béo ngậy của kem Tràng Tiền, mùi cốm xanh tinh khiết, mùi quán cà phê ven đường ngày nào… và trên hết, là mùi của anh- mùi của yêu thương.

Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm…

Hạnh phúc thực ra như một thứ vô hình trong cảm xúc của mỗi người, chỉ cảm nhận được trong tư tưởng suy nghĩ mà không thể chạm lấy, không điều chỉnh theo ý muốn của mình được.

Em đã từng suy nghĩ, hạnh phúc cũng giống như cơ hội, cái này qua đi, cái khác sẽ lại tới, em không cần phải đuổi bắt hay tìm kiếm, cũng không cần khổ sở ao ước nó hàng ngày. Cái gì qua cứ để nó qua, không cần níu giữ cũng chẳng nên nắm chặt.

Yêu dễ vậy sao?

Tình yêu có thể đến với bạn dễ dàng nhưng không biết quý trọng điều đó, dõi theo quan tâm, dù chỉ lơ là thì nữa còn lại của bạn có thể sẽ không đặt niềm tin vào bạn nữa.

Tình yêu là thứ không phải muốn là được, cầu là thấy, tìm thì sẽ ra. Tình yêu càng không phải một món hời dễ dàng vay trả, bán mua. Tình yêu vốn dĩ khó khăn lắm mới tìm thấy một người được cho là phù hợp, vậy mà lưng chừng con dốc, chưa kịp đưa nhau đi đến tận cùng, đã nói lời tiễn biệt.
Khi chấp nhận yêu thương một người, nghĩa là chấp nhận và dung hòa tính cách của nhau, tự mài giũa nhau cho vừa khít với đối phương. Không vì lý gì sau một thời gian dài lại viện cớ chia tay là không hợp.